↑ Theo Sử ký, Xích Huyện Thần Châu là tên mà học thuyết "Đại Cửu Châu" của Sô Diễn (còn gọi là Trâu Diễn) dùng để gọi Trung Nguyên, về sau dùng để gọi Trung Nguyên hay Trung Quốc
↑ Thức ăn nhẹ của huyện Sa (Sa huyện tiểu cật) đã được phát triển thành một thương hiệu địa phương tại Trung Quốc
↑ Biển nhục, Nhục yến hay Biển thực là một món ăn Trung Quốc theo cách gọi của người Mân – Đài: vỏ bên ngoài được làm bằng bột mì, tùy theo hình dáng và màu sắc mà nhồi thêm các loại bột và nguyên liệu khác; nhân bên trong được làm từ thịt bằm nhuyễn, rau xắt vụn, hải sản,… Hình thức, công thức làm vỏ và nhân bánh, tùy theo vùng, miền mà thay đổi, nhân đó tên gọi cũng thay đổi. Người phương bắc Trung Quốc gọi là hồn đồn (đây cũng là tên gọi nguyên thủy của loại bánh này, là do đọc trại hỗn độn), người một dải BaThục ở tây nam gọi là sao thủ, người Vũ Hán gọi là thanh thang, người Quảng Châu gọi là vân thôn (người Việt Nam đọc trại là vằn thắn hay hoành thánh). Biển nhục có chút khác biệt so với Hồn đồn: vỏ mỏng nhân lớn, chú trọng mùi vị tươi ngon. Cần phân biệt Hồn đồn <được nấu và dùng với canh nóng> và Giáo tử (bánh chẻo) hay Chưng giáo (bánh chẻo hấp), còn gọi là Thủy giáo (sủi cảo) hay Hà giáo (há cảo, tức sủi cảo nhân hải sản, đại biểu là tôm) <được hấp và dùng với nước chấm>